Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh
Phan_5
"Bởi vậy mới nói Đan Tâm không giống người, trên thiệp không có tên người gửi bà biết là của ai tặng bà không."
"Biết, đó là...."
"Muốn dùng một ly Latte khiến em say khướt
Để em có thể yêu anh nhiều hơn một chút
Cảm giác yêu thầm em không thể nào biết
Đã có người bên cạnh từ lâu nên em mãi mãi không hiểu được
.......
Biết rằng khiến em rời khỏi thế giới của người đó là điều không thể
Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi kì tích xuất hiện
Đến một ngày nào đó, em sẽ nhận ra
Người thật lòng yêu em một mình chịu tổn thương.."
Nhạc chuông của Giáo sư Dương Lam Hàng vang lên cắt ngang câu chuyện không đúng lúc.
Đan Tâm nhìn lên màng hình điện thoại, ồ là người gửi hoa, bắt máy giọng cao một quãng tám.
Ba người một ma chứng kiến cảnh này rợn hết cả da gà, Đan Tâm mà họ quen không thể nào có giọng nói kiểu này. Im lặng nghe trộm điện thoại.
"Anh Quân..."
"Tâm Tâm bảo bối nhận được hoa chưa, có thích không?"
"Nhận dược rồi, rất thích a. Anh uống say có phải không, đang ở đâu hả?"
"Còn có thể ở đâu, sân thượng của bar Dark night."
Lại đi bar, giọng nói như thế này không biết uống bao nhiêu rồi.
"Có Đan linh ở đó không?"
Đăng Quân nhìn quanh gọi Đan Linh.
"Linh, chị Tâm của em này."
Đan linh bay tới gần Đăng Quân với tốc độ nhanh nhất, cướp điện thoại.
"Chị, sinh nhật vui vẻ."
"Ừ, anh Quân uống từ khi nào thế?"
Đan Linh đi ra chỗ khác nhìn ông anh ngồi trên ghế sô pha càng uống càng hăng, lúc chiều vừa cãi nhau với ba một trận.
"Cũng được bốn năm tiếng rồi."
Đan Tâm ngán ngẩm, bốn năm tiếng... muốn vào bệnh viên đây mà.
"Vừa ầm ĩ ở nhà phải không?"
"Vâng."
Chuyện này như ăn cơm bữa mãi rồi cũng quen.
"Em đưa máy cho anh Quân, à không có An An ở đó không."
"Có đang ngồi ở chỗ anh Quân."
"Chuyển máy giúp chị."
Trên sân thượng đặt một bộ sô pha, một bàn DJ, rượu nằm la liệt trên mặt sân. Đan Linh vẫy tay gọi An An.
"Điện thoại của chị Tâm chị nghe đi."
"Hi, sinh nhật vui vẻ, quà của tớ đã nhận được chưa?"
"Nhận được rồi, nhờ cậu một việc được không?"
"Việc gì, cứ nói."
"Túm cổ Đăng Quân kéo ra khỏi bar đưa về nhà giúp tớ."
An An chảy mồ hôi lạnh không biết có nen nhận lời hay không. Túm cổ, ai dám túm cổ đại thiếu gia của YJ ngoài cậu chứ.
"Đan Tâm nói nghe này, làm sao tớ dám động vào "đức lang quân" của cậu."
"Cái gì mà dám với không dám, Đăng Quân có nổi khùng thì cứ nói đó là ý của tớ, tớ......"
Đăng Quân giựt phăng điện thoại từ tay An An.
"Tâm Tâm bảo bối làm sao có thể túm cổ anh một cách không "dịu dàng" như thế được. Anh mới uống một chút thôi mà."
Bên này điện thoại Đan Tâm cười rợn xương sống, ừ một chút thôi mà.
"Anh muốn về nơi an nghỉ cuối cùng rồi phải không?"
"Hả..... là sao?"
Cô biết Đăng Quân uống nhiều như vậy là vì cô nhưng cũng có mức độ thôi chứ, chẳng quan tâm gì tới sức khỏe bản thân. Cô không nói không có nghĩa là cô không đau lòng.
"Ai vừa mới hai tuần trước phải vào viện vì uống nhiều đến loét dạ dày hả? Bây giờ muốn tự động đi về hay là muốn Tâm Tâm bảo người túm cổ anh vứt vào biệt thự Trần gia, chọn đi..."
Đăng Quân quay lại nhìn Đan Linh và An An, ánh mắt lạnh lẽo.
cả hai người lắc đầu vô tội, họ không có mật báo với Đan Tâm.
"Tâm Tâm bảo bối không cần tức giận. Sẽ tự đi về, tự về mà."
"30 phút nữa Tâm Tâm gọi lại mà vẫn còn ở Dark night thì sau này đừng có nhìn mặt Tâm Tâm nữa biết không."
"Biết rồi mà sẽ về ngay."
Đan Tâm cúp điện thoại, thật muốn điên mà..... A...a....a...
Chương 16
Bốn người tám con mắt nhìn Đan Tâm chằm chằm, tò mò có, bực bội có. Đan Tâm cười gượng tiêu rồi hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Cơ mà nhìn Lâm Thiên Vũ rất bình thản nha mới lúc nào mặt còn đen hơn cả đít nồi.
Mùi giấm chua nồng đậm thoát ra từ ánh nhìn của Dương Huy, anh Quân, Tâm Tâm bảo bối, đức lang quân nghe thật chướng tai. Hắn còn nghĩ rằng Lâm Thiên Vũ mới là "tình địch" của hắn hóa ra người hắn nên đề phòng và đánh bại mới là anh Quân trong miệng Đan Tâm.
"Đan Tâm, anh Quân kia là ai? Xem ra rất quan trọng với bà."
Đan Tâm gật đầu rất quan trọng vô cùng quan trọng.
"Là người yêu của bà phải không?"
Lâm Thiên Vũ thầm nghĩ đó chắc chắn không phải người yêu Đan Tâm. Lúc đầu hắn cũng nghĩ giống Thạch Thảo nhưng sau cuộc điện thoại vừa rồi hai từ người yêu dã bị hắn đá khỏi quan hệ giữa anh Quân với Đan Tâm. Chỉ là cảm tính nhưng chắc chắn không sai.
Đan Tâm lắc đầu không phải người yêu.
Dương Huy tức giận muốn phun lửa sự thật đã bày ra trước mắt mà vẫn còn chối.
"Không là người yêu thì là ai?"
"Thật ra anh Quân không phải người yêu của tớ mà là........... anh em song sinh với Đan Linh."
"Cái gì????"
Đồng loạt hét to, anh em song sinh với Đan Linh là thật hay giả.
Thạch Thảo khó khăn nuốt hết mấy chữ cuối Đan Tâm nói.
"Như vậy anh Quân kia là em trai của bà..."
"Chính xác."
Dương Huy từ trong sương mù bước ra nhìn cái mặt ngốc ngốc.
"Em trai mà gọi là anh Quân còn gọi cậu là Tâm Tâm bảo bối, hai người loạn luân hả?"
Hùng hơi rối vuốt vuốt mũi, loạn luân rất có thể nhưng nghĩ kĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi không giống như một đôi đang yêu nhau.
"Giải thích xem nào."
Mắt Đan Tâm tối lại, cười nhạo. Trốn tránh không phải là vấn đề sớm muộn gì họ cũng biết.
"Trước lúc 12 tuổi tớ vẫn nghĩ Đăng Quân và Đan Linh là anh chị con bác vào ngày sinh nhật 12 tuổi tớ vô tình nghe được ba mẹ à không là chú thím nói chuyện mới biết thì ra hai bác mới là ba mẹ còn cặp song sinh kia là em tớ, rất buồn cười đúng không nhưng đó là sự thật. Mười hai năm gọi Đăng Quân là anh nên sau khi biết là em tớ cũng không muốn sửa. Đăng Quân ở trường có rất nhiều fan nữ nó lấy tớ làm lá chắn gọi tớ là Tâm Tâm bảo bối nên mọi người ở trường cũ vẫn nghĩ tớ là bạn gái Đăng Quân."
Người ở đó cũng làm sao biết được Đan Tâm có cuộc sống tăm tối, từng đêm say khướt ở những vũ trường, quán bar, đua xe, đánh nhau như côn đồ, học hành không ra gì, bất cần đời sống dưới đáy của xã hội chính là đại tiểu thư của YJ_ công ti bất động sản lớn nhất Việt Nam, là con gái của một trong những kẻ giàu nhất nước. Bọn họ làm sao có thể biết được khi bác cô cũng là ba cô đã nói trước giới truyền thông là cô đã chết vì mẹ cô sinh khó trong khi đó không chút lưu tình ném cô vào cô nhi viện, nếu không nhờ chú tím nhận cô về nuôi cô đã chẳng có ngày hôm nay.
"Không nói nữa, hôm nay là sinh nhật bà đùng có nói mấy chuyện không vui."
Thạch Thảo chưa bao giờ thấy Đan Tâm như thế này tuy có nhiều điều không hiểu nhưng cô biết nếu còn hỏi nữa sẽ bới móc quá khứ đau thương của Đan Tâm.
"Mà này em trai cậu cũng ghê thật uống rượu đến loét dạ dày ở quán bar không ai ngăn cản sao?"
Đan Tâm thở dài thườn thượt, nếu có cô ở đó đã chẳng thành ra như vậy.
"Quán bar Dark night đó là năm tớ học lớp chín rảnh rỗi sinh nông nổi mở ra kinh doanh. Sau khi ra Huế sống để lại cho Đăng Quân trông coi, ở đó nó là ông chủ ai dám ngăn cản nó uống rượu trong bar của nó chứ."
Đan Tâm kinh doanh quán bar khi học lớp chín. OMG thật là khủng bố, họ vẫn nghĩ người có vẻ ngoài "dịu dàng" thích những thứ nhẹ nhàng, tinh tế như Đan Tâm nếu có kinh doanh cũng sẽ kinh doanh những thứ như phòng tranh, shop hoa. Quán bar không thích hợp chút nào.
"Các cậu đừng nghĩ tớ là người tốt, Đan Tâm mà các cậu biết bây giờ với trước đây không giống nhau nếu các cậu quen tớ sớm vài năm sẽ chẳng nhận ra tớ của ngày hôm nay."
Đến cả cô cũng chẳng nhận ra nữa là họ.
Tiệc tan, Đan Tâm trở về phòng đã 11 giờ đêm, hôm nay là noel người đi chơi đên vẫn còn rất nhiều nụ cười trên môi xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông. Bất giác thấy những nụ cười kia thật hâm mộ, gió lùa qua cửa sổ thổi vào mặt lạnh buốt.
Lâm Thiên Vũ đứng trước phòng Đan Tâm muốn gõ của nhưng sợ làm phiền cô chần chừ mãi cũng trở về phòng mình. Hôm nay cũng là sinh nhật hắn không biết giờ này ba mẹ, anh hai, Thừa Văn, Thiếu Phong đang làm gì. Không phải lần đầu tên đón sinh nhật xa nhà nhưng lúc này tự dưng thấy nhớ người thân, bạn bè.
Căn phòng tối om thả người nằm trên giường là hồn ma hắn cũng chẳng thấy lạnh. Từ trong bóng tối thấy trên bàn có cái gì đó với tay bật đèn đứng dậy xem. Là bánh gato bên cạnh còn có tấm thiệp.
"Hồn ma đẹp trai sinh nhật vui vẻ."
Cảm động, ấm áp xen lẫn vào nhau là của Đan Tâm, hắn nghĩ cô không thích sinh nhật mình nên cũng quên luôn sinh nhật hắn. Cô nhớ còn tặng cả bánh gato có cả nến.
Bỏ chiếc bánh nhỏ vào hộp mang qua phòng Đan Tâm hắn không ăn được thì nhờ cô ăn giùm.
"Đan Tâm em ngủ chưa?"
"Chưa, anh cứ vào đi."
Chương 17
"Trời lạnh đừng đứng trước cửa sổ hứng gió sẽ cảm lạnh."
"Họ cười rất vui, anh tìm tôi có việc gì không?"
Lâm Thiên Vũ đặt chiếc bánh gato lên bàn học, thắp nến lên.
"Em tặng bánh gato tôi không ăn được nhờ em ăn giùm."
"Không ăn."
Kể từ sau sinh nhật 12 tuổi cô không còn ăn bánh sinh nhật nữa.
Lâm Thiên Vũ kéo Đan Tâm ngồi xuống ghế cạnh bàn học, đứng hứng gió như thế không cảm lạnh mới lạ.
"Phải ăn, đây là bánh sinh nhật của tôi không phải của em."
Cô làm gì có tâm trạng để ăn.
"Có chuyện không vui có thể nói với tôi."
Đan Tâm lại đứng hứng gió trước cửa sổ, cô thích biển càng thích gió hơn. Gió thổi qua mang theo những kí ức buồn của cô đi mất, không còn kí ức không nhớ sẽ không buồn. Thế nhưng không hiểu tại sao lúc này đứng trước gió những kí ức kia lại rõ ràng đến thế.
"Hôm nay là sinh nhật anh nói ra những chuyện không vui đó làm gì chứ."
Nhìn cô như vậy hắn đau lòng, Đan Tâm mạnh mẽ kiên cường nhưng ở một nơi nào đó ẩn chứa những kí ức kia lại vô cùng mềm yếu. Gia đình cô đã làm gì để một cô bé 18 tuổi đáng ra phải vui vẻ, hạnh phúc thành ra như thế này.
"Em nói đi, cứ việc xem tôi như thùng rác để vứt những ấm ức, đau thương mà em phải gánh chịu nói ra sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."
Im lặng thật lâu, nến trên chiếc bánh gato đã cháy tàn từ lúc nào.
Cũng tốt nói ra đôi khi sẽ dễ chịu hơn.
"Vì sức khỏe của mẹ không tốt nên bảy tám năm sau khi kết hôn mới có thai, bà nội nói lúc mẹ mang thai ba của tôi rất vui. Lúc đó YJ mới thành lập còn chưa ổn định, công việc cần làm rất nhiều nhưng lúc nào ba cũng cố sắp xếp thời gian để về sớm. Sau đó mẹ sinh khó, sau sinh hôn mê rồi tỉnh, tỉnh lại hôn mê rất nhiều lần một tháng không có chuyển biến tốt, gần như không sống được. Ba thấy mẹ như vậy suy sụp không ăn không uống. Nửa tháng sau tôi ra khỏi lồng kính ông đã nhẫn tâm ném tôi vào cô nhi viện, bà nội, bà ngoại của tôi biết được tức giận đến nỗi không thèm nhìn mặt ba, còn ông nội khi biết tin lên cơn đau tim không cấp cứu kịp cũng qua đời, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu tôi. Số tôi lúc đó còn rất may, chú tím đến cô nhi viện nhận tôi về nuôi. Mãi đến lúc 12 tuổi tôi mới biết người nuôi tôi 12 năm là em trai và em dâu của ba, còn hai bác mới là ba mẹ. Tối hôm sinh nhật đó tôi chạy ra đường, chạy mãi cho tới khi tôi gặp một nhóm người họ muốn đưa tôi đi, tôi phản kháng dù có học võ từ nhỏ nhưng lúc đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ làm sao có thể đánh lại, thế rồi tôi bị họ đánh, bị đánh đến hôn mê. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì khi tôi tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi, cả người tôi đầy vết thương nhưng tôi cũng chẳng thấy đau nữa. Tôi nằm viện rất lâu nhưng ba chẳng đến thăm tôi lấy một lần, còn mẹ bị ông nhốt ở nhà không cho gặp mặt tôi. Khi tôi bình phục tôi dọn ra căn nhà cũ của ông nội lúc trước sống một mình, không còn gia đình không còn ba mẹ, tôi chẳng còn gì cả. Bà nội ép ba nhận tôi, rồi cả mẹ cũng đòi ly hôn, ông nhận nhưng không bao giờ cho phép tôi đặt chân vào nhà của ông lấy nửa bước. Tôi cũng chẳng cần trở về, từ khi tôi sinh ra nơi đó đã không còn là nhà của tôi nữa rồi. Đan Tâm lúc trước là một đứa trẻ ngoan ngoãn, có thể coi là ngây thơ, trong sáng chỉ sau đêm noel đã thay đổi hoàn toàn. Tôi sống một cuộc sống tăm tối, xa đọa, giống như những đứa trẻ hư hỏng khác tôi đi bar, vũ trường, đua xe, đánh nhau.... những gì người khác làm được tôi đều làm tốt hơn gấp bội. Không đầy một năm tôi trở thành chị hai của cả trường, trở thành một kẻ khiến vô số người phải đau đầu. Đi khắp Sài thành không ai không biết mặt tôi. Có một lần tôi về nhà thăm chú thím tôi thấy họ khóc, họ nói muốn thấy lại con người trước đây của tôi. Trước giờ tôi luôn xem họ là ba mẹ nên tôi nghe lời nhưng không muốn về nhà. Bà nội mất tôi lấy cớ đó ra đây sống thế là thành ra như bây giờ. Chỉ như vậy thôi."
Chỉ có như vậy thôi. Sao em có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy sau khi đã trải qua những chuyện vượt quá sức chịu đựng của một cô bé 18 tuổi. Trên đời này còn một người cha vô lí, không có tính người tới mức đó sao, vợ ông ta sinh khó đâu phải lỗi của em.
Gió thổi loạn mái tóc đen dài của cô, mắt nhìn về một nơi nào đó vô định, nét mặt bình thản như không có chuyện gì. Có lẽ đã quá đau, đau đến chết lặng không còn cảm xúc gì nữa.
Lâm Thiên Vũ bưng chiếc bánh gato đặt trên thành cửa sổ, lúc nghe cô kể hắn dường như không thở nổi, phẫn nộ xen lẫn đau lòng, chị đựng nhiều thứ như vậy mấy năm qua cô sống như thế nào.
"Chuyện không vui cứ để nó qua đi."
Đúng phải để nó qua đi, Đan Tâm lấy tay quẹt miếng kem sô cô la bỏ vào miệng. Vị kem tan chay đắng đắng ngọt ngọt đã lâu cô không ăn mấy thứ có vị như thế này.
Lâm Thiên Vũ bật cười, lớn rồi ăn bánh kem còn để dính lên môi.
Đan Tâm liếm liếm khóe môi lườm Lâm Thiên Vũ dính kem thôi mà thế cũng cười được.
Lâm Thiên Vũ vẫn cười như thường, có điều nụ cười này xấu xa không thể tả, phải nói sao nhỉ à đúng rồi giống như sói xám nhìn thấy thỏ con ngu ngốc đứng trước miệng nó vào lúc nó đói meo.
Đan Tâm ngốc nghếch không hay biết rằng second kiss của cô sắp bị hồn ma khốn kiếp nào đó cướp mất.
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng như cơn gió không tiếng động tiến tới gần Đan Tâm, trong lúc cô không để ý nhẹ nhàng môi chạm môi. Hắn đã quá đề cao định lực của bản thân, chỉ định hôn nhẹ cuối cùng lại thành hôn sâu, một tay giữ gáy cô còn một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Đan Tâm ngốc nghếch trợn tròn hai mắt, nụ hôn của ma thật kinh dị nó lại một lần nữa đến với cô. Có người nói rằng chỉ có vòng ôm ấm áp mới cho ta cảm giác an toàn, bình yên. Không sai nhưng vòng ôm lạnh lẽo không nhiệt độ của Lâm Thiên Vũ cũng cho cô cảm giác giống như thế. Thật an bình có cái gì đó ở thật sâu trong thâm tâm cô dần tan chảy có dòng nước ấm từ len lỏi vào đó, ấm áp đến lạ. Hai mắt từ từ nhắm lại, lần đầu tiên trong 18 năm không quá dài cô chủ động ôm lấy một người đàn ông đúng nghĩa, ngây ngốc đáp lại nụ hôn bất ngờ của Lâm Thiên Vũ, hình như nghe thấy tiếng Lâm Thiên Vũ đang cười.
Hôn tới khi cả hai không thở nỗi Đan Tâm mới từ trong mộng bừng tỉnh, mặt đỏ như cà chua chín ngượng ngùng đẩy Lâm Thiên Vũ ra.
"Lâm Thiên Vũ.... anh.... anh..."
Lâm Thiên Vũ không cho cô trốn tay đang giữ gáy cô hạ xuống eo khóa trụ cô lại trong vòng tay hắn.
Đan Tâm em đừng hòng chạy dù tôi chỉ là hồn ma, không mang lại được tương lai cho em tôi vẫn muốn ích kỉ giữ em bên mình. Tình yêu là như vậy ích kỉ giữ lấy. Vì yêu Nghi Anh chưa đủ sâu nên khi Nghi Anh ra đi hắn thất vọng, hụt hững nhưng chưa bao giờ muốn giữ Nghi Anh lại. Còn Đan Tâm thì khác, nếu hôm nay hắn không giữ lấy cô không là bây giờ thì sau này hắn cũng sẽ hối hận.
"Ừ,anh làm sao?"
Anh... anh thật vô sỉ, mặt dày hôn người ta còn tỉnh bơ như vậy, đáng chết hơn là cô cũng góp phần không ít cho thành công vang dội của nụ hôn đó. Anh là tên khốn kiếp, hồn ma khốn kiếp, anh đi chết đi....
"Em đang mắng anh đấy à. Lúc nãy là anh tự ý hôn em thật nhưng sau đó không phải là em cũng "thuận nước đẩy thuyền" rồi sao?"
"Không có, em... em đâu có mắng anh."
Quẫn, vô cùng quẫn. Không để ý từ lúc nào đã từ "tôi" đổi thành "em".
Lâm Thiên Vũ không muốn đùa nữa, thời gian là vàng bạc không tranh thủ lúc này thì còn chờ đến bao giờ. Buông Đan Tâm ra, hắn không có nhiệt độ còn là mùa đông làm cô cảm lạnh không tốt.
"Đan Tâm nếu anh mãi mãi là hồn ma, không thể cho em tương lai không thể cho em thứ gì, không thể cho mọi người thấy chúng ta bên nhau, còn có thể làm mọi người ghét bỏ em bởi vì em yêu một hồn ma em có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Lâm Thiên Vũ nhìn Đan Tâm chằm chằm, nín thở chờ đợi phán quyết của quan tòa, là án tử hình hay được tự do.
Lâm Thiên Vũ anh là tên ngốc hả, chơi trò "tỉnh tò" với cô một chút lãng mạng cũng không có. còn cái gì mà không với không, tỏ tình kiểu như anh con gái sợ chạy mất cả dép ấy chứ.
Thật lâu Đan Tâm không có trả lời.
Tâm trạng Lâm Thiên Vũ trùng lại án tử hình đã được phán quyết rồi sao?
"Đan Tâm, em có đồng ý không?"
".........."
"Được rồi, anh biết việc này không dễ nhưng em cứ suy nghĩ sáng mai hãy trả lời."
Lâm Thiên Vũ như bánh bao thiu, mặt buồn rười rượi mở của đi ra ngoài.
Đan Tâm bật cười khanh khách sau một hồi lật lại kí ức cô rất thông minh nhận ra một điều thì ra cô đối với Lâm Thiên Vũ này có một chút gì đó gọi là yêu. Vậy gì cô phải từ chối làm bạn gái hắn, cô là bạn gái của ma, phim kinh dị kiểu mới. Ai nói hắn không làm gì được cho cô hắn có thể nghe cô tâm sự mà cô chỉ cần như vậy là đủ rồi.Anh hôn tôi hai lần đơn nhiên tôi phải bắt anh đền bù tổn thất cho tôi rồi.
"Em đồng ý."
.
.
.
Em đồng ý chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng suýt nữa đã làm tim Lâm Thiên Vũ nhảy ra khỏi lồng ngực, quay phắt lại hắn không nghe lầm chứ.
"Em chỉ nói một lần thôi, nếu như anh hối hận khi nói lời tỏ tình chán ngắt vừa rồi với em thì có thể thu lại em có thể xem như chưa nghe thấy."
Lâm Thiên Vũ mừng như điên, không hối hận không bao giờ. Ôm chầm lấy Đan Tâm.
"Làm gì có chuyện anh hối hận. Anh chỉ sợ em hối hận vì lời đồng ý hôm nay mà thôi."
Chuông nhà thờ ở giáo đường gần nhà vang lên, đêm noel vào lúc 12 giờ một chuyện tình kinh dị có thật bắt đầu. Cô_ Trần Đan Tâm nhận lời yêu của một hồn ma.
"Sẽ không hối hận, anh về phòng đi em muốn ngủ."
Đan Tâm đẩy Lâm Tiên Vũ hồn vẫn còn treo ngược cành cây ra ngoài, đóng cửa lại vẫn thấy gương mặt cười phát ngốc của hồn ma đẹp trai.
Lên giường cuộn tròn trong chăn bông ấm áp, ngủ một giấc an lành. Sáu năm nay đây là đêm đầu tiên trong ngày sinh nhật cô không còn mơ thấy những thứ không vui nữa.
Chương 18
"Heo lười dậy đi nào gần chín giờ sáng rồi đấy."
Lâm Thiên Vũ lật tung chăn trên người Đan Tâm, dáng ngủ thật xấu xí. Không chịu dậy dùng biện pháp cuối cùng dùng tay bịt mũi, miệng không thở được xem em có còn nướng được hay không?
Đan Tâm hất tay Lâm Thiên Vũ ra trùm chăn cuộn tròn lại thành hình con nhộng, mùa đông ngủ buổi sáng thật ấm áp. Sáng sớm mới bị chú gọi điện làm phiền hát cho cô nghe một đống bài ca cách mạng, lí tưởng của Đảng đã đủ phá vỡ mộng đẹp của cô, Lâm Thiên Vũ còn...... cô bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.
Tiếng nói ngái ngủ heo lười từ trong chăn thoát ra.
"Thiên Vũ để em yên, chiều nay mới có tiết học em ngủ thêm chút nữa, chút nữa thôi......"
"Không được, dậy đi. Anh vó cái này cho em xem."
Lâm Thiên Vũ nhìn sợi dây chuyền ngôi sao may mắn trên tay, tên này rất giống hắn lúc trước.
Đan Tâm bực mình tung chăn ngồi dậy, ngủ một chút cũng không được. Ngồi trên giường không quên vươn vai thư giản gân cốt vì nằm ngủ không đúng tư thế nên cơ thể hơi ê ẩm.
Dụi dụi mắt, 9 giờ có đúng không vậy hay là đồng hồ chạy sai, sắc trời kiểu này nhiều lắm mới 7 giờ.
"Anh cho em xem cái gì?"
Sợi dây chuyền treo lơ lửng trước mặt cô, nhất thời tỉnh ngủ.
"Đẹp quá, đơn giản, tinh xảo, tinh tế, tuyệt mĩ. Người làm ra sợi dây chuyền này tốn không ít tâm sức, cái này ở đâu ra?"
"Quà sinh nhật của Dương Huy tặng em. em biết sợi dây chuyền ngôi sao may mắn này giá bao nhiêu không?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian